Giỏ hàng của bạn trống!
Chia sẻ - Khi mẹ có “người khác” | Safe and Sound
Mình từng có một trận long trời lở đất với mẹ khi mình chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Đến mức, mình bỏ nhà đi 2 ngày...
Có thể với nhiều bạn, việc cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi 1 2 hôm không phải chuyện lớn, nhưng nhà mình thì khác. Để mình giới thiệu qua một chút về nhà mình. Bố mình mở công ty kinh doanh nhỏ, mẹ mình thì quản lý một cái siêu thị mini. Gia đình dù không giàu có nhưng cũng khá giả. Mình là con một, lại là con gái, nên từ bé đã nhận được không ít “đặc ân” từ phía nhà nội. Mà đặc ân to nhất chính là mọi người đều hi vọng mình có thêm em trai. Nhưng bố mẹ mình không thể, nguyên do chính là bởi bệnh của bố mình. Có lẽ cũng vì thế, mà bố mình cưng mình như công chúa, còn mẹ mình quyết tâm giáo dục mình thành một “con ngoan trò giỏi” kiểu mẫu. Không nhuộm tóc, không sơn móng, đi chơi không bao giờ quá 9h tối. Bạn bè, thầy cô đều nhận xét mình là “con nhà lành” đúng chuẩn!
Cho đến khi mình phát hiện mẹ có bồ...
Mẹ mượn máy tính của mình dùng zalo mà quên không thoát ra, thế là mình biết được. Hóa ra những lần “đi lấy hàng”, “đi gặp bạn cũ” đều là hai người họ hẹn nhau lén lút ở ngoài. Mình chết lặng. Hình tượng của mẹ trong lòng mình vỡ vụn. Trái tim mình cũng vậy.
Cũng không hiểu lúc đó lấy dũng khí ở đâu, mình tra số rồi hẹn gặp người đàn ông kia, và cũng bảo là ông ta đừng có nói với mẹ nếu không muốn mọi chuyện tanh bành lên. Nhưng đến giờ hẹn, ông ta không xuất hiện. Về nhà, chào đón mình là cơn thịnh nộ của mẹ và những lời trì chiết. Mẹ bảo mình hồ đồ, làm việc không suy nghĩ, bao nhiêu tuổi mà dám hẹn người ta nói chuyện, nuôi ăn học giỏi giang bao năm chỉ tốn công, vân vân và mây mây. Mình trước đây cũng có cãi nhau với mẹ đôi lần, vì mình cunxg khá bướng, nhưng thấy mẹ bực thì mình thường im cho qua chuyện. Nhưng hôm đó, mình cãi lại. Vừa gào lên vừa khóc.
Mẹ mình chốt hạ: “Tao chưa từng có đứa con như mày!”
Vào khoảnh khắc mẹ mình thốt ra những lời này, cảm giác mọi thứ xung quanh bỗng nhiên ngưng lại, rồi sụp đổ. Mình quệt nước mắt, sách cặp rồi lao ra khỏi nhà.
Mình gọi cho bạn muốn ngủ nhờ, nhưng nó về quê chưa lên kịp, mình đành ra Circle K ngồi. Ngồi suốt 1 đêm. Sau đó bạn mình lên, mình ở nhà nhà nó 1 hôm. Bố gọi, mình nhắn bố là con đi về quê nhà bạn chơ. Mẹ mình cũng gọi nhiều cuộc, nhưng mình không bắt máy. Một đứa chưa bao giờ đi chơi quá 9h tối, giờ bỏ nhà đi 2 ngày.
Sau khi tâm trạng đã ổn định, mình cũng về nhà. Mẹ con mình cũng rất rất lâu sau mới gọi là bình thường trở lại. Nhưng tận trong thâm tâm mình biết, mối quan hệ của mẹ và mình sẽ chẳng bao giờ thực sự “bình thường” được nữa sau câu nói ngày ấy của mẹ!